Chả biết để tiêu đề là gì? Vì cảm xúc của mình bây giờ rất hỗn độn. Xưng là “mình” cho nó thân thiện.
Haiz, hết mùa giải.
Hôm nay là trận chung kết, ngày 27 tháng 1 năm 2018, mình ngồi tại nhà trọ xem tivi trực tiếp. Đội tuyển U23 của Việt Nam rất tuyệt, thua nhưng vẫn rất tuyệt. Bởi vì chính các anh đã giúp cho cả đất nước sống trong cảm xúc chưa từng có. Và đặc biệt là huhu, thời khắc này chính là lúc mà mình xa nhà, đi học trên Hà Nội. Cảm giác nhớ nhà kinh khủng, nhất là khi vòng đấu với Qatar, khi mà Văn Thanh đá quả bóng cuối cùng, mẹ mình gọi điện bảo: “Việt Nam thắng rồi!”
Có thể là đang ở Thủ đô, sẽ cảm nhận được một bầu không khí best của đất nước, xong mình lại ước lúc đấy, đang nằm ở nhà, uống bia lon, ăn mực nướng. Cái kiểu này gọi là càng vui thì lại càng buồn =))))).
Hôm nay, Việt Nam thua, xong sau này mình vẫn sẽ kể lại cho con cháu nghe, rằng năm nhất đại học, khi mình còn là một freshman phiêu dạt trên đất Hà Nội, đã có cơ hội sống trong những giờ phút lịch sử của thể thao Việt Nam.
Tối hôm Việt Nam thắng Qatar, mình đi vứt rác ngoài đường thôi, nhưng mà thấy các anh chị em rầm rầm lao xe. Có anh nào đó lao xe máy qua còn gào lên với mình: “Việt Nam thắng rồi em ơi!”
Tối hôm nay, mưa rả rích, trời lạnh, gió lạnh, mình không xuống đường. Vẫn như mọi khi thôi. Xong mình vẫn nghe thấy tiếng kèn ầm ĩ, tiếng hô “Việt Nam vô địch” và cả tiếng cười lớn của những người không ngại gió mưa ngoài kia.
Nhắn một cái tin zalo cho bà chị:
“Việt Nam thua rồi!”
“Uh”
Và ngày 27 tháng 1 năm 2018 kết thúc trong những bản tin thông báo của tivi, trong cái nf Fb ngập tràn tin rồi những hình ảnh từ Thường Châu.
Đến bao giờ mới có một ngày như hôm nay? Mình đã hỏi bà chị như thế. Thực sự là mình nghĩ những điều như thế này, sẽ giống như sao băng xuất hiện trong cuộc đời mình vậy (mặc dù mình chưa từng được thấy sao băng, 1 lần nhầm tưởng máy bay là sao băng hồi bé tí =)))). Nhưng bà chị mình lại bảo 2 năm nữa…
2 năm nữa à? Nếu lại có điều tuyệt vời như vậy, mình chắc chắn sẽ xuống đường, thật luôn.
Còn ngày mai đón đội tuyển về, ừm, chả biết nữa, mai còn có hẹn với bạn đi lấy đồ cơ. Ahihi. Thôi thì mai rồi tính. Cả đất nước đều chào đón U23.
P/s: Thật ra là định viết một bài kiểu nội dung nói về việc dân Việt quẩy ăn mừng U23, và chuyện xàm xí le ve của mấy mẹ Âu Cơ rụng trứng, của mấy chị gái showbiz thả thính cầu thủ và n thứ linh tinh. Cơ mà cảm xúc của mình lại méo cho phép điều đó. Ahihi, cho vào “Memory” nào!