Thi thoảng mình cũng hay căm hận cái thân thể yếu đuối dặt dẹo này. Dạo này ốm hơi nhiều nhé. Mà nói ra thì mọi người sẽ chửi là không chịu rèn luyện sức khoẻ. Ồ thế thì thôi ốm yếu cũng được, miễn là mình được ngủ đủ giấc.
Một cách không thường xuyên, mình hay tự hỏi, khi nào thì nên kết thúc một mối quan hệ. Mình không thích việc này chút nào, nhưng mà mấy hôm trước, ngồi nghịch nghịch mở tiện ích xem ai nhắn tin messenger nhiều nhất, “bạn thân cũ” rớt xuống thứ 3. Chắc sẽ nằm ở đấy dài dài, vì nhắn nhiều quá mà. À đấy là một mối quan hệ mà việc kết thúc cứ lẳng lặng lẳng lặng thế. Chắc lần cuối chúc tụng nhau bạn đó còn nghĩ là mối quan hệ này sẽ đi lâu, nhưng mà mình thì đã chắc chắn không thể rồi. Nhìn chung là nên kết thúc. Nhưng sau người này, thì mình không có thêm cuộc chia ly nào cả. Thật đáng ngạc nhiên, nhưng mình lại có xu hướng bị động, mặc kệ đối phương, kiểu toàn quyền cho người ta quyết định. Người ta nghỉ chơi thì mình nghỉ chơi, còn người ta vẫn nói chuyện thì mình vẫn nói chuyện. Lại lan man, vậy dấu hiệu của việc nên kết thúc một mối quan hệ là gì? Là sự mệt mỏi. Dạo này mình hay than mệt lắm, cũng buồn với lạc lõng nhiều lắm. Nếu có tiền thì mình sẽ lên Đà Lạt sống 1 tháng và cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người. Mình cần một không gian thật tĩnh để chiêm nghiệm. Mà đương nhiên điều đó không thể xảy ra, ít nhất là bây giờ, khi mà mình đang chìm trong những khủng hoảng thực tại quá khứ và tương lai.
Lúc đi học đại học thì chống mắt ra đợi ra trường, tự hứa là 5 năm sau vẫn là một “trang tuấn kiệt”. Xong giờ như ngọn đèn sắp tắt vậy. Để rồi xem 5 năm nữa có hạnh phúc không? Có mệt mỏi không? Có còn sống không?