Tên gốc: Being mortal: Medicine and What Matters in the End
Thể loại: Non-fiction
Lại một cuốn sách mà mình không biết review thế nào, mà chỉ muốn ngồi kể lể cái cảm nhận cá nhân hơi lạc đề của mình về nội dung, theo một hướng rất chi là chủ quan. Và có lẽ khi tự đọc thì cách tác giả truyền tải sẽ làm cho bạn tiếp nhận theo một hướng khác. Ừm, ý mình là nếu bạn có tìm thấy review của mình thì hãy đọc sách trước đi nhé. Mục đích của mình là viết lại để giải tỏa chứ không phải để dẫn dắt ai cả.
Trước đó, mình đã đọc “Để yên cho bác sĩ hiền” và “Khi hơi thở hóa thinh không”, vậy là thích mấy quyển sách do mấy người làm nghề y viết quá trời. Cũng phải thôi, một trong những nghề mình đã dự định theo đuổi và biến nó thành nghiệp của mình chính là “bác sĩ”. Nhưng mình lỡ hẹn với nó, vì nhiều lí do, mà lí do lớn nhất là mình cảm thấy một chút xíu mệt mỏi. Vậy nên mình luôn nhìn các bác sĩ với một sự ngưỡng mộ, coi họ là những người có hiểu biết đỉnh nhất, và là những con người rất chăm chỉ. Hiện giờ mình đang học dược, hài cái là học cái này rồi thì không còn ngưỡng mộ tất cả những người đã đang và sẽ làm bác sĩ. Có lẽ vì một cái nhìn gần hơn sẽ làm chúng ta vỡ mộng vậy…
“Ai rồi cũng chết!”, cái tên ấn tượng nhỉ? Chỉ là tình cờ sau khi đọc xong “Khi hơi thở hóa thinh không” và mình ngồi google sách trên mấy page Y học trong nước mắt. Cái tên đập vào mắt và cái suy nghĩ của mình chính là chuẩn với ý mình quá. Paul Kalanithi cũng không thể chống lại số phận của mình và ra đi khi cuốn sách của bác sĩ còn đang dang dở. Nhưng mà nội dung của cuốn sách thì khiến mình rất bất ngờ…
Mình từng nghĩ, một bác sĩ viết một cuốn sách như thế sẽ có nội dung cụ thể như thế nào. Bản thân mình không đọc nó ngay lập tức. Phải mất vài tuần từ ngày down được ebook sách về thì mình mới mở ra đọc, và cũng chỉ đọc vài trang, sau một quãng thời gian dài, có lẽ là tầm 3 tháng thì mình mới tiếp tục đọc và đọc rả rích trong vài ngày. Cuốn sách này đơn giản là lời kể của một vị bác sĩ, về cái chết, về những con người cận kề cái chết và tiến đến cái chết như thế nào, nhưng hơn thế là nói về việc mọi người đều muốn lựa chọn từ bỏ đấu tranh và không phải chịu đau đớn nữa.
Cho đến bây giờ, mình không hề sợ chết. Thực sự là bản thân mình nhiều lần nghĩ đến cái chết, kiểu như mình sẽ chết như thế nào, tử vi dự đoán mình thọ bao nhiêu, và mình hi vọng bản thân sẽ không trải qua bệnh tật đau đớn mà sẽ được ra đi thật nhanh. Lúc đọc xong cuốn sách thì mình mới tự hỏi bản thân có thực sự không sợ cái chết? Mình không còn chắc chắn nữa.
Như bác sĩ Atul đã viết, những người già không sợ cái chết, họ chỉ sợ những điều sắp xảy ra khi cận kề điểm cuối của cuộc đời, sợ rụng răng, sợ đãng trí, sợ mất đi những mối quan hệ bạn bè… Mình sẽ nói là bản thân sợ chết nếu như cái chết của mình làm cho người khác đau khổ. Mình từng muốn tự tử rất nhiều lần. Nhiều khi đứng trên cao, đứng ở những chỗ nguy hiểm, mình luôn nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh mình rơi xuống như thế nào, và mình sẽ mãi không mở mắt ra nữa… Nhưng, lại một chữ “nhưng”, mọi người sẽ nghĩ gì về việc đó, gia đình, bạn bè… Mình không biết nữa. Mình chỉ đi tìm những bài viết, những bài phỏng vấn về vấn đề cái chết để đọc, để tự động viên bản thân mạnh mẽ lên. Mình còn lưu ngoại tuyến trong ứng dụng Youtube trên điện thoại một clip tên là “What it’s like to lose someone to suicide” để thi thoảng vào xem lại.
Có lẽ mình lại lan man mất rồi. Quay lại với quyển sách này, việc chấp nhận tuổi già là một điều khó khăn mà mỗi người già đều trải qua, nhưng rõ ràng là họ không thực sự sợ chết. Đơn giản là cuộc sống tích lũy sự từng trải, và họ dễ dàng chấp nhận hơn, họ biết cái chết là điểm cuối của cuộc đời. Trong truyện có một phần khá dài nói về vấn đề “nhà trợ sinh”. Nói một cách đơn giản, đây là sự chuyển tiếp từ nhà đến viện dưỡng lão. Những người già thay vì trở thành những con rối, cảm thấy mất hết sức sống, họ có thể sống cuộc sống không mấy thay đổi, vẫn còn tự do, vẫn còn cảm nhận được mình độc lập, nhưng vẫn có sự trợ giúp từ các nhân viên của dịch vụ này. Sự trợ giúp chỉ khi cần ấy sẽ giúp họ cảm thấy thoải mái hơn. Thực ra đọc xong thì mình mới biết thế nào là viện dưỡng lão, mình luôn nghĩ viện dưỡng lão hoạt động giống như nhà trợ sinh. Nhưng sự thật là viện dưỡng lão là nơi các cụ ông cụ bà được theo dõi sát sao, ngay cả việc mặc quần áo cũng có người lo liệu, và những người ở đấy hầu như là kiểu gặp khó khăn trong việc sinh hoạt lắm lắm rồi. Đương nhiên là nhà trợ sinh là sự lựa chọn tốt.
Vấn đề thứ hai chính là việc người ta lựa chọn đấu tranh với bệnh tật hay là chết không đau đớn. Thực lòng hiểu biết của mình hạn hẹp lắm, hạn hẹp về mọi mặt luôn. Trước hết là việc xem phim, mình luôn thấy gia đình người bệnh luôn nuôi hi vọng về việc chữa khỏi bệnh, rồi thì việc người bệnh cố gắng kéo dài sự sống. Mình coi đó là chân lý luôn, con người ta luôn muốn sống mà. Đối với mình thì sống dù đau đớn nhưng cũng phải cố gắng, vì bản thân, vì gia đình. Có những người được giữ trong trạng thái hôn mê sâu, chết lâm sàng nhưng gia đình vẫn luôn giữ hi vọng họ tỉnh lại… Đôi khi mình tự hỏi những người như thế có phải chịu đau đớn không nhỉ?
Trong cả cuốn sách, mình ấn tượng nhất với câu chuyện về cô giáo dạy piano Peg, và cha của bác sĩ Atul. Cô Peg đã từng chữa khỏi bệnh, nhưng sau đó lại phát hiện ra khối u, và cuối cùng, dù cho nỗ lực thế nào thì căn bệnh cũng không thể tiến triển, hoặc là sống trong đau đớn, điều trị để kéo dài thêm bằng nào hay bằng đó, hoặc là lựa chọn dịch vụ “chăm sóc tại nhà”. Dịch vụ này là kiểu giúp bạn có chuẩn bị trước cho cái chết, chắc chắn chết, ví dụ như sử dụng thuốc giảm đau chứa ma túy để không phải chịu đau đớn, và cái chết sẽ đến nhanh hơn. Cha của tác giả cũng đứng trước sự lựa chọn như vậy. Và cũng giống như cô Peg, ông cũng chọn “chăm sóc tại nhà”. Ông không muốn chịu thêm bất kỳ sự đau đớn nào hết. Nếu như trước đây mà cho mình lựa chọn hai phương án này, có lẽ mình vẫn chọn việc cố sống tiếp, sống hết mức có thể. Nhưng bây giờ mình lại nghĩ khác. Có lẽ, thay vì thời gian chịu đựng đau đớn nhưng chẳng thể kéo dài bao lâu, mình sẽ cố gắng làm tất cả những điều mình muốn. Những giây phút cuối cùng người ta thường không muốn bản thân trông tồi tàn và cạn kiệt. Mình không nhớ chính xác nhưng bác sĩ Atul đã viết đại loại thế này, con người ta không chỉ muốn tồn tại mà còn muốn sống khỏe; con người ta chỉ ham muốn sống khi và chỉ khi họ sống khỏe mạnh.
Sứ mệnh của ngành Y là gì, Y học phát triển là gì? Ngoài việc cải thiện sức khỏe con người… Nhưng nếu như việc đó là ngoài khả năng, vậy thì có phải điều tốt nhất là giúp người ta đạt được những ước nguyện đơn giản nhất, như việc được chết một cách nhẹ nhàng không. Bố của bác sĩ Atul cũng là bác sĩ, mẹ của Atul cũng là bác sĩ, họ hiểu khả năng giữ lại sự sống là không thể, nhưng mẹ Atul vẫn khó mà chấp nhận được việc chồng mình lựa chọn “chăm sóc tại nhà”, lựa chọn cái chết…
Có một dạo phim “Me before you” nổi ầm ĩ trên mạng, kéo theo đó là cả bộ truyện cũng nổi. Mình thì chỉ tò mò xem phim thôi. Và sau khi xem xong đoạn kết thì mình phẫn nộ lắm, mình ghét việc Will lựa chọn cái chết. Will đã thay đổi khi gặp Lou, nhưng anh lại chạy trốn và tiến hành việc trợ tử… Tự nhiên đọc xong “Ai rồi cũng chết!”, mình mới nhớ đến bộ phim ấy. Có lẽ bản thân mình chẳng thể hiểu hết nổi suy nghĩ của người khác. Nhưng mình bỗng thấy bản thân có trách nhiệm hơn. Đứng trước những bước ngoặt, mình sẽ suy nghĩ thật kĩ càng. Đôi khi thời gian làm chúng ta thay đổi, dù ít hay nhiều. Nhưng cuối cùng chẳng phải là cuộc đời đều có những giới hạn, không vượt qua thì phải chấp nhận thôi.