Đầu tiên là phân vân nên đặt bài viết này vào phần nào trong blog của mình, này cũng chẳng phải kể về kỉ niệm hay kí ức gì cả, nên gom lại “Slice of life”. Sau đó thì chật vật với cái giao diện mới của cái đăng bài này, giống như mình hiện tại với môi trường xung quanh, vừa lạ lại vừa quen.
Mình cũng chẳng kiểm tra lại xem lần cuối mình đăng bài trên blog này là từ ngày nào, nhưng mình nhớ là bài viết nào, bởi vì mọi người vào để lại bình luận nhiều lắm, nhiều so với những bài khác, mặc dù đó là một tâm sự mỏng manh chẳng hề tích cực.
Lâu rồi, mình cũng không đọc truyện nữa. Chẳng biết từ khi nào, mình cảm thấy khó khăn khi bắt đầu đọc truyện, hạ quyết tâm đọc rồi lại thất vọng vì một hai chương đầu rồi bỏ ngang. Mình vẫn có thể đọc sách, nhưng mà thật lòng là ít lắm. Mình vẫn xem phim, nhưng chẳng lưu giữ nổi cảm xúc đủ sâu để ngồi lạch cạch viết review như trước.
Nhìn lại một năm qua, từ khi mình đưa ra lựa chọn lớn trong con đường học đại học, khá lớn khi mà quyết định chọn một thứ chuyên ngành nào đó để gắn bó, thì có vẻ mình chưa gặt hái được gì nhiều. Lúc quyết tâm bắt đầu, mình đã hào hứng thế nào nhỉ? Cũng chẳng nhớ nổi.
Hơn 4 tháng chưa về nhà, có ti tỉ lí do, từ việc Hà Nội bùng dịch, cho đến những kì thi và việc nghiên cứu. Chắc chưa bao giờ mình xa nhà lâu đến vậy. Khoảng thời gian này mình cũng ở một mình trong căn nhà rộng, chẳng có ai bầu bạn, nhất là khoảng thời gian Hà Nội ra chỉ thị 16, lockdown toàn thành phố, mình cảm giác như bản thân rơi vào một đường hầm không lối thoát, chẳng có ai đến và kéo mình dậy. Nhưng việc hạn chế gặp gỡ mọi người như vậy cũng giúp mình có nhiều thời gian rảnh để nghĩ linh tinh, những chuyện vẩn vơ chẳng đâu vào đâu như việc tại sao mình lại tồn tại, cho đến những chuyện xa xưa mà mình tưởng mình đã quên từ lâu. Kí ức như một cuốn sổ cũ bạc, mình mở ra đến rách nát rồi bỏ quên, lúc này lục lại thì đã chẳng đọc nổi nội dung trên những trang giấy ấy.
Mình sợ bị lãng quên, nhưng cũng sợ phải quay lại nhịp sống hàng ngày, tiếp xúc với thật nhiều người, trở thành mình “trước kia”. Mới hôm nào đó, mình nói chuyện với người thương, rồi được nghe lời nhận xét là trên lab mình luôn trong “mod tích cực vui vẻ”, rõ ràng đang buồn, đang stress, đang đau bụng mà vẫn có thể cười tươi kể chuyện cho mọi người, rồi thì lăng xăng phụ giúp cho các anh chị. Thật ra mình tin là vỏ bọc của mình rất hoàn hảo. Nhưng đến khi gặp những người mình thân quen, thì mình lại dễ dàng để lộ tâm trạng của bản thân. Vẫn có những người thấy mình ủ rũ, thấy mình than thở, “em lúc nào cũng buồn mà, chả qua hôm nay em không đủ năng lượng để che dấu nỗi buồn”.
Thật ra là mình đang trong kì thi, thi bù cho kì trước bị trì hoãn bởi dịch bệnh, và cũng bước sang năm cuối đại học rồi. Chứng kiến bạn bè cùng cấp 3 đã tốt nghiệp, thật là một cảm giác kì lạ. Hồi còn là học sinh, mình cứ nghĩ bản thân áp lực lắm rồi, ấy vậy mà lần này còn áp lực hơn nữa. Mặc dù hội bạn học y của mình còn học lâu hơn, nhưng chẳng hiểu sao, sốt ruột, lo lắng, sợ hãi cứ bủa vây lấy mình.
Hôm nay mình thi một môn trắc nghiệm, hẳn 4 tín, mình sợ đến mức mà lúc ôn thi mình còn cảm tạ trời đất hồi đấy mình không chọn chuyên ngành lâm sàng, chứ không chắc cũng lăn lộn với mấy cái thứ sử dụng thuốc, rồi thì dược lý dược lâm sàng. Mình không hối hận vì chọn chuyên ngành hiện giờ, cũng không hối hận vì chọn trường đại học bây giờ. Nhưng mà mình tự hỏi mình có chọn đúng hay không? Ngay từ đầu…
Nay mở một góc nhỏ ra, rồi lại gói ghém lại. Đáng tiếc thật, khi trở thành người lớn, thì càng có ít thời gian, càng có ít thời gian, lại càng vội vã mà bỏ quên nhiều thứ. Tự nhiên bị ép thành người lớn, cứ muốn mãi là đứa nhỏ nghĩ nhiều thôi.
Bên lề, thật ra nay mình mới dọn mục spam và đọc được một bình luận siêu thương yêu (thật ra là spam 3 cái lận), cảm ơn bạn nhé, mình không nghĩ có nhiều bạn sẽ vào đọc hết tất tật những thứ mình đăng trên blog này đâu, nhưng mà có lẽ mình không đúng rồi. Mình thấy thật kì diệu khi mà những cảm xúc, tâm sự của mình lại đồng điệu với những người xa lạ, và giúp mọi người có một chút gì đó như là động lực và sự ấm áp. Hi vọng đây có thể là một chốn nhỏ, một trạm dừng chân cho mọi người khi mệt mỏi, khi buồn, khi vui, khi cần chút kỉ niệm…