Ngày cuối cùng của năm 2023 ảm đạm và uể oải.
Trong lúc rửa bát, mình sơ ý để dao cứa vào tay. Vết cứa sâu, máu chảy tùm lum. Xong mình bật khóc nức nở, mắt nhoè đi vì nước, chả thấy gì hết. Mình thấy tủi thân ghê gớm vì không có ai chạy ra giúp mình. Rửa lại hết xà phòng. Vội lục lọi lấy urgo để dán lại. Rồi rửa nốt cho xong, vì mình không thể để mấy việc đó dở dang được, mình không nhận là OCD nhưng mà mình thấy việc đó còn khó chịu hơn bị cắt. Hì hục mãi mới xong, mồ hôi đầm đìa, vậy mà mình vẫn khóc. Khóc vì đau, và khóc vì buồn.
Từ lúc bé, mỗi lần làm bản thân bị tổn thương. Bị dao cắt vào tay, bị chảy máu. Ngã bầm tím. Mình luôn giấu kín. Bởi vì mỗi lúc như thế chỉ có bị khiển trách, chỉ có những lời nặng nề, vết thương cũng chả thể khép miệng khi nghe những lời ấy. Mình đã rất mong được hỏi có đau không, rồi thì giúp mình giảm đau. Chắc chỉ có duy nhất chị mình người hay bị bầm tím hay bị đau còn chỉ mình cách để vết thương mau lành. Đến khi lớn lên, mình hình thành phản xạ là khi ở chỗ đông người, bỗng nhiên cắt vào tay cũng tự cố chịu đựng rồi đi tìm urgo, lúc bị bỏng thì im lặng xả nước lên tay.
Nhưng mà mình không còn như trước, mình bước qua giai đoạn phát triển nhanh rồi. Giờ vết thương phải tuần mới lành lại được. Vết thương lành đã chậm xong rồi làm người lớn còn phải làm tỉ thứ không thể ngồi yên một chỗ được, khép miệng rồi lại toác ra.
Tự nhiên mình nhớ giai đoạn thất nghiệp, ở nhà một mình với con mèo. Thi thoảng mình bật khóc nức nở, con mèo lại chạy ra nhìn, dù nó chẳng thông minh làm mấy hành động kiểu an ủi đâu nhưng mà nó cứ nhìn vậy. Có lẽ là nó cũng cảm nhận được sự bất thường của mình. Nhưng chẳng lâu, rồi nó lại chạy đi chỗ khác chơi. Xong mình lại tự cười bản thân và nghĩ sao mình cô đơn đến mức dựa vào một con mèo để cứu vớt nhỉ.
Anw dù sao thì tạm biệt 2023 đi. Làm ơn còn nửa ngày nữa thôi đừng có kiếp nạn gì nữa nhé.