Một chiếc review ngắn thôi, vì cảm xúc của mình bay mất rồi.
Trước đây mình từng nghe về bộ phim kinh điển này và không dám xem vì sợ sẽ khóc mất. Ấy vậy mà mình vẫn chưa khóc một tí nào. Hay tại bản thân mình dạo này đã khóc quá nhiều nhỉ.
Trong suy nghĩ của mình, bộ phim này là kể về một người có ông anh trai bị thiểu năng trí tuệ, và cuộc đời của nhân vật chính xoay quanh ông anh này. Cơ mà mình nhầm thật, không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như thế nhỉ, không biết mình đã đọc cái này ở đâu rồi nhầm lẫn với Forrest Gump thực sự nhỉ?
Forrest Gump, sinh ra với chỉ số thông minh chỉ là 75, và có một đôi chân phải nẹp “trụ” để đi lại. Trường học chỉ nhận trẻ em bình thường, tức là từ 80 trở lên nên mẹ Forrest đã ngủ với tên hiệu trưởng để con trai được nhận học. Và tuổi thơ của Forrest xuất hiện thêm một người, Jenny. Jenny tốt bụng với Forrest Gump trong khi mọi người xung quanh xua đuổi và trêu chọc cậu. Nhưng Jenny cũng có một cuộc sống địa ngục với ông bố nát rượu. Sau này, cô sa đọa, bị đuổi học, rồi làm những điều khá là xấu hổ, ví dụ như nude mua vui cho người khác. Đại loại thế… Mà Forrest thì đi lính, sang chiến trường ở Việt Nam chiến đấu. Người bạn Bubba mất ở Việt Nam và Forrest sau này cũng mua một con tàu đánh bắt tôm như ước mơ của người bạn, rồi để Trung úy Dan đã bị mất cả hai chân điều hành công ty. Khi có tiền, có rất nhiều thứ, nhưng Forrest vẫn không có tình yêu, và anh chỉ nhớ về Jenny. Jenny quay lại với Forrest nhưng rồi lại rời đi, sau này cô đem đứa con trai về bên anh. Rồi kết thúc là Jenny ra đi, Forrest một mình nuôi tiểu Forrest Gump, hàng ngày đưa con đi học ở điểm bus và ngồi đợi con trở về.
Mình sẽ chẳng bàn về việc Jenny đúng hay sai, cũng chẳng thể đánh giá những hành động của Forrest ví dụ như việc chạy 3 năm 2 tháng 14 ngày, bao nhiêu giờ gì gì đó… Chỉ là mình nhớ những điều mà bộ phim này đọng lại trong đầu mình. Như là mẹ của Forrest đã nói với con trai, rằng đôi khi ta cần bỏ lại quá khứ phía sau để tiến về phía trước. Như cái cảnh Forrest ôm Bubba trong lòng, trong cái khung cảnh bom đạn của chiến trường tại Việt Nam, Bubba đã hỏi :”What exactly did happen?” Nếu không có cuộc chiến, có lẽ Bubba đã có một con tàu đi đánh bắt tôm, và đó cũng không phải lần nói chuyện cuối cùng của anh và Forrest.
Cuối phim có một câu nói làm mình ấn tượng:
I don’t know if we each have a destiny, or if we’re all just floatin’ around accidental-like on a breeze. But I, I think maybe it’s both.
Mỗi chúng ta có một số mệnh, hay chúng ta chỉ trôi dạt vô định như cơn gió thoảng qua.
Hi vọng mọi người đều hạnh phúc với số mệnh của mình. Mà cho dù không phải vậy, thì cũng sống hạnh phúc.
Mình cũng sẽ cố gắng thật hạnh phúc.