Thể loại: ngục giam văn (quyển 1), cường cường, niên hạ, HE.
Độ dài: 91 chương chính văn (toàn văn 110 chương).
Nhẹ nhàng quét chút mìn trước. Đây là câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất, theo góc nhìn của nhân vật Phùng Nhất Lộ. Tiểu công Hoa Điêu bị câm, đừng nhầm lẫn vị trí không lại loạn. Và đây là một truyện có một nửa là bối cảnh trong tù rồi, nên nó rất hiện thực, ra tù càng hiện thực, đừng trông chờ vào những thứ màu hồng. Nhưng cũng đừng sớm thất vọng ủ ê, bởi vì trong hoàn cảnh khốn cùng thì hạnh phúc mới càng trở nên nhiệm màu.
Phùng Nhất Lộ, ở cái tuổi ba mươi, vì tội trộm cắp mà vào tù, lần này hắn vào tù tận 6 năm. Anh Phùng được phân đến phòng Mười Bảy, một cái phòng được thần “gay” phù hộ. Kim Đại Phúc, một kẻ cao to, nhìn rất “gấu”, cứ mỗi đêm thứ 6, thứ 7 lại miệt mài cày cấy cùng Chu Thành. Chu Thành, kẻ trông có vẻ bình thường nhất trong phòng, ngoài việc có mối quan hệ thể xác với kẻ to xác kia thì thực tế đúng là người bình thường nhất. Dung Khải, có đầu óc thông minh, nhưng lắm lời, hay gào hay rít nên được Phùng Nhất Lộ đặt cho cái tên “Tiểu Phong Tử” (đại loại là nhóc khùng điên gì đó). Cuối cùng là Hoa Điêu, nhỏ tuổi nhất phòng, bị câm, tính tình lầm lì, thâm trầm nhưng lại khơi dậy mong muốn bảo vệ của anh Phùng.
Đôi mắt ấy hiện đang nhìn tôi, cực kỳ sáng, nếu trên đời này chỉ có duy nhất hai viên kim cương màu đen, thì tôi thật sự cực kỳ may mắn, bởi vì giờ phút này tôi đang được chiêm ngưỡng chúng. Nhưng dù là vậy, tôi vẫn không thể tiếp tục chăm chú nhìn, bởi vì ẩn sâu dưới ánh sáng rực rỡ ấy chính là bóng tối khôn cùng, tựa như hồ sâu không đáy, chỉ cần nhìn lâu một chút, cả linh hồn bạn sẽ bị hút vào trong đó.
Phùng Nhất Lộ trải qua những ngày tháng trong tù với vô vàn cung bậc cảm xúc, từ những ngày đầu còn lạc quan, xong rơi vào rối loạn, rồi bình bình đạm đạm cố gắng sống yên ổn để được ra tù. Trong khoảng thời gian ấy, hắn cũng bắt đầu thân thiết hơn với những bạn tù cùng phòng. Hắn nhận ra ẩn sâu bên dưới lớp vỏ ngoài lãnh đạm của Chu Thành, là một trái tim cực kì dịu dàng và đầy cảm thông. Hắn biết nhóc khùng Dung Khải chỉ là một con nhím thích xù lông, nếu tìm được góc độ tốt, nhẹ nhàng vỗ về là mở được nó ra, sau đó nhím con chỉ còn lại cái bụng mềm mềm, như Chu Thành nói, chỉ là đứa trẻ thôi. Tiểu Lộ còn biết được sự thật về gia đình, về câu chuyện của những người bạn tù, rằng Kim Đại Phúc thực ra có vợ, còn có con, và hắn chẳng thể lí giải được mối quan hệ thể xác giữa Kim Đại Phúc và Chu Thành. Hắn biết được mỗi người đều có một hoàn cảnh thật thương tâm, cũng giống như chính hắn…
Đến khi cha mất, Phùng Nhất Lộ giống như thức tỉnh. Hắn nhận ra bản thân đã làm điều sai trái, con đường tắt của hắn khiến cho hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm lại từ đầu. Thật ra Phùng Nhất Lộ có thể không thông minh như Dung Khải, không khéo léo như Chu Thành, nhưng hắn lại có một trái tim rất rất lớn. Hắn từ một người mới trong phòng Mười Bảy, rồi trở thành “đại biểu” – người phát ngôn của phòng. Hắn được mọi người trêu chọc là má Phùng, Phùng gà mái. Hắn bước vào thế giới im lặng của Hoa Điêu bướng bỉnh, trở thành người quan trọng của cậu. Dù biết rằng chẳng thể đoán trước tương lai, nhưng Phùng Nhất Lộ vẫn kiên quyết chăm sóc cho cậu nhóc Hoa Hoa, bất chấp sự khước từ từ cậu.
Không phải lúc nào mọi chuyện cũng đều tốt đẹp. Giống như khoảng thời gian Phùng Nhất Lộ ra tù cùng Dung Khải, hai người đã vất vả để kiếm sống. Sau đó là Chu Thành tới cùng góp sức. Rồi là Hoa Hoa ra tù. Nhưng nhờ sự thông minh của Dung Khải cùng Chu Thành, cùng với sự nhiệt tình chèo chống từ anh Phùng, công cuộc làm ăn cũng bắt đầu ổn định hơn. Và ít nhất là Phùng Nhất Lộ có thể vui vẻ đón Hoa Điêu quay trở lại với thế giới tự do bên ngoài.
Nhưng, Hoa Hoa bây giờ không giống Hoa Hoa ngày xưa nữa. Nếu như Phùng Nhất Lộ vẫn cứ thẳng đuột và chăm sóc em trai chẳng suy nghĩ gì, thì Hoa Điêu hiện giờ đã thành một người đàn ông gần ba mươi tuổi rồi. Anh Phùng vốn dĩ là kiểu người nghĩ hai lần không ra sẽ bỏ sau đầu, vậy nhưng Hoa Hoa lại làm hắn phải nghĩ thật nhiều. Ban đầu, Phùng Nhất Lộ vẫn luôn khăng khăng mối quan hệ giữa mình và Hoa Điêu giống như máu mủ người thân, thậm chí vạch rõ ranh giới, và thẳng thắn với cậu. Nhưng đến khi Hoa Điêu rời đi thì anh Phùng mới nhận ra không phải Hoa Hoa không có tôi không được, mà là ngược lại. Từ khi nhận cậu làm em trai, hắn đã đặt cậu trong sinh mệnh của mình, tại một vị trí riêng biệt, gắn kết chặt chẽ với bản thân, nếu không có cậu, tức là hắn mất đi một phần máu thịt.
Hoa Điêu giống như rượu, càng ủ càng tinh khiết. Phùng Nhất Lộ vẫn luôn cho rằng mình chỉ ủ rượu, chứ không đụng tới, nhưng thực ra hắn đã say từ lâu rồi. Thật ra cái giây phút Hoa Điêu chạm vào hắn, hắn đẩy ra không phải vì ghê tởm, mà bởi vì chính hắn cũng cảm nhận được… Phùng Nhất Lộ đẩy Hoa Điêu ra xa mình, rồi lại tự dằn vặt trong cảm xúc và suy nghĩ, để rồi chẳng kìm được mà nhắn tin với Hoa Hoa rằng hắn rất nhớ cậu. Hắn nhận ra Hoa Điêu không chỉ là người quan trọng, mà còn là người không thể thiếu, nhất định không thể thiếu trong tim hắn. Hoa Hoa của hắn trở về, lại là một sự thay đổi nữa, nhưng rồi anh Lộ bây giờ cũng thay đổi, chấp nhận cảm xúc của mình, không còn lang thang lạc lối nữa…
Trước đây những thứ tôi muốn đeo đuổi rất nhiều, tiền tài, danh vọng, gái đẹp,… Nhưng đi một vòng rồi mới chợt nhận ra, khung cảnh đẹp nhất trên thế gian, chính là những cơn gió mát giữa ngày hè.
Thế gian đẹp nhất trong làn gió, có lẽ là làn gió của sự tự do, giống như Hoa Điêu ngày ngày ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn chim bay, bởi vì chúng tự do. Phùng Nhất Lộ phải đi một con đường thật dài mới nhận ra điều đó, nhưng chẳng bao giờ là quá muộn, và hắn cũng đã không bỏ lỡ một người yêu hắn nhiều như thế.
Dưới đây là spoil và tiếp tục quét mìn. Nhưng không đọc spoil thì lúc đọc truyện sẽ có chút bất ngờ hơn đấy.
Thứ nhất là về Kim Đại Phúc. Thật ra về tên to xác này, Phùng Nhất Lộ không hiểu rõ lắm, theo lời kể của hắn, có lẽ đây là nhân vật ít gắn bó nhất trong phòng Mười Bảy. Có một chi tiết, khi cả năm người cùng bị kẹt trong vụ sạt lở, lúc thoát ra được ngoài, Kim Đại Phúc là kẻ duy nhất định chạy trốn nhân lúc đang hỗn loạn, và kết cục là bị bốn người còn lại túm vào đánh. Mặc dù sau đó Kim Đại Phúc không oán hận gì lâu, bởi vì những kẻ chạy trốn đều bị bắn chết, nhưng đó lại là một chi tiết dự đoán tương lai. Khi ra tù, Kim Đại Phúc lại trở về với gia đình của mình, không liên lạc hay chơi bời cùng hội của Phùng Nhất Lộ. Có lẽ trong tù đã có những giây phút sát cánh bên nhau, nhưng ra khỏi tù là cuộc sống thực tế và Kim Đại Phúc chỉ là một Kim Đại Phúc mà thôi.
Thứ hai là về Dung Khải. Nếu như câu chuyện trong tù chỉ thể hiện một phần của cậu nhóc này, thì đến lúc ra tù, những khía cạnh khác của Dung Khải mới được bộc lộ nhiều hơn. Và bùm, Dung Khải có ý với Chu Thành, lằng nhằng dây dưa với nhau, cãi nhau choảng nhau mãi Chu Thành mới đồng ý quen nhau. Mà Chu Thành là gay chính hiệu, chỉ làm 0 với một kẻ anh ta đã ngộ sát, với Kim Đại Phúc nữa, và đến với Dung Khải thì lại quay về làm 1. Đọc đến đấy đừng sốc là được.
Thứ ba là phải nói về tình cảm của Hoa Hoa với Phùng Nhất Lộ, của Phùng Nhất Lộ với Hoa Hoa. Có lẽ văn tui không mượt lắm và tui cũng khó mà thể hiện được hết, nhưng tình cảm không hề ngộ nhận, sự thương xót, dựa dẫm vào nhau chỉ là một phần thôi, quan trọng hơn hết là hai người thực sự có tình cảm với nhau!!!
Cuối cùng là giờ tui mới nhận ra là mình chả có nói gì về nhân vật quản giáo Du Khinh Chu, kẻ mà anh Lộ hay chửi là Vương bát đản, nhân vật này cũng thú vị lắm. Hắn là người tốt, sau này khi anh Lộ ra tù vẫn còn liên lạc, thi thoảng rủ nhau đi uống rượu chơi chơi cơ. Đây cũng là một trong những người thay đổi suy nghĩ của anh Lộ khá nhiều và cũng là người thức tỉnh anh Lộ trong thời gian tù ngục.
Chắc ngừng ở đây thôi vì dài quá rồi.
Nốt chút xíu là bạn chuyển ngữ bộ này làm mượt cực kì. Cảm xúc của tui cứ gọi là vừa khóc vừa cười với anh Lộ. Truyện về cuộc sống trong tù và khi ra tù nên ngẫm ra được nhiều triết lí lắm, tuy rằng nó không bóc trần lồ lộ ra đâu, nhưng thấm thía. Và thật vui vì tui đã không bỏ qua bộ truyện này.
Dạo này bận quá, còn hay mệt nên chẳng đọc được nhiều. Chắc còn vậy dài dài.